Hướng dẫn tu TÂM BẤT ĐỘNG, THANH THẢN, AN LẠC, VÔ SƯ
1. Một pháp tu chung
(TBĐTTALVS là Tâm Bất Động, Thanh Thản, An Lạc Vô Sự)
Phương pháp cho mọi người đều tu được, đó là: TBĐTTALVS. Đừng có tu gì nữa. Hôm nav thầy cô đọng lại, nó chỉ có 1
phương pháp để giúp cho người già cũng như người trẻ đều đi vào 1 con đường.
Đừng có đi lòng vòng ở trên Kinh
sách mà tu nhiều. Không cần phải tu
pháp Nhiếp Tâm và An Trú Tâm, Thầy dạy là không cần, bây giờ các con nhắc
TBĐTTALVS, chỉ trong 30 giây thôi,
ngồi im lặng, để thấy tâm minh BĐTTALVS, cứ 30 giây lại tác ý tiếp, thì như vậy là con nhiếp tâm ở trong tâm
BĐTTALVS rồi, con cần gì phải tu pháp khác nữa, phải vậy không?
TBĐTTALVS, nhớ cứ ôm chặt cái
pháp đó, không có tu cái pháp nào nữa
hết. Hồi nào đến giờ viết sách
tùm lum vậy, nhưng cô đọng chỉ có
1 pháp duy nhất đó mà thôi, nhiều làm rối loạn thiên hạ hết, cho nên
bây giờ dẹp hết đi, bỏ xuống hết, một pháp duy nhất để đi vào đạo, đạo thì chỉ
1 đường thôi, bây giờ pháp này pháp kia làm rối loạn thiên hạ hết.
19 đề mục Định niệm hơi thở không phải là thầy không biết về phương pháp hơi
thở, nhưng thầy không dạy cho mấy con,
mà thầy dạy cho mấy con TBĐTTALVS.
Thầy dạy chỉ 1 pháp duy nhất dù cho có đặc tướng hay không đặc tướng. Đây
là 1 pháp tu chung, đó là chân lý của Đạo Phật.
Có những ác pháp, chướng ngại pháp nào thì luôn dùng pháp Như lý tác ý đuổi nó ra cho khỏi tâm
mình, để tâm mình BĐTTALVS.
2. Trạng thái Tâm Bất Động
Trạng thái TBĐTTALVS là trạng thái
con người toàn thiện, không còn ác nữa. Nếu chúng ta giữ được trạng
thái BĐTTALVS đó từ 1 giờ đồng hồ đến 6
giờ đồng hồ thì chúng ta đã chứng đạo.
Thân mình không đau nhức chỗ nào thì đó là vô sự, đó là bất động phải không? Rồi bây giờ tâm của mình không nghỉ ngợi một điều gì, không làm một cái gì thì
đó là vô sự của tâm chứ gì, thân
mình ngồi không làm một cái gì thì đó là vô sự của thân chứ gì? Rõ ràng TTALVS
mấy con có không? Ai mà chẳng có, người nào cũng có chứ!
3. Làm chủ sanh: TBĐTTALVS
Bất động tức là tất cả các ác pháp, tất cả các thiện pháp đến với
cái tâm đó, nó luôn luôn nó không dao động.
Người ta chửi nó không giận, người ta tạo tác cách gì nó cũng thản nhiên hết. Bất Động nghĩa là không có cái gì mà
làm cho chúng ta động, Bất động thanh thản: lúc nào nó cũng thanh thản an lạc, yên vui chứ không có
khổ đau ở trong đó. Vô sự: nó không
có sự gì làm cho chúng ta phải tư duy suy nghĩ.
Vui không cho nó vui nhiều, mà buồn
không cho nó buồn nhiều nó sẽ bất động.
Bước đầu làm chủ cái đời sống, tức là làm chủ tâm. Người ta chửi mắng
mình thì mình nhắc tâm mình: “Tâm phải BĐTTALVS”
Chúng ta ngồi chơi chứ cần gì phải ngồi kiết già cho đau chân ra, ngồi bình
thường trên ghế xong nhắc tâm BĐTTALVS,
ngồi im xem có một niệm nào, một vọng tưởng nào xen vô ta tác ý liền. Tất cả những
niệm này đều phải đi ra, chỗ này
không có chỗ cho chúng mày ở, thì dần dần nó sẽ không còn niệm (quét tâm).
4. Làm chủ bệnh
TBĐTTALVS - đó là Thần dược
đó, mỗi lần tác ý là uống 1 liều.
5. Bền chí đuổi bệnh
6. Cách thức tu tập tâm bất động
Tác ý TBĐTTALVS xong, ngồi im lặng, không nhìn chỗ bất động mà lắng nghe cái câu tác ý của mình. VD thầy
tác ý như thế này: “TBĐTTALVS”, mình
chú ý câu đó để tạo cho nó thành cái lực,
nếu không chú ý cái câu đó thì không có cái lực. Rồi bẳt đầu mình ngồi im lặng
chừng 5 phút, 3 phút, 1 phút lại tác ý một
lần, không để lâu nó im lặng thì hoàn toàn ức chế nó. Mà khi tác ý như vậy
thì cái tâm mình nó ở đâu? Nó sẽ ở hơi thở ra hơi thở vô.
Khi mà tác ý TBĐTTALVS thì coi
cứ để cái tâm im lặng của mình nó ở
đâu thì mình sẽ thấy nó ở hơi thở ra hơi
thở vô, mình không chú ý hơi thở, mà nếu chỉ thấy duy nhất hơi thở thì đó lại
là dùng hơi thở để ức chế tâm nó. Do đó mình đưa cái cảm nhận toàn thân của mình lên tức là nương vào hơi thở, nên trong
đề mục hơi thở “Cảm giác toàn thân tôi biết
tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”. Mình cảm nhận hết toàn thân của mình bằng cái
hơi thở ra hơi thở vô. 19 đề mục hơi thở là cái đề mục tu tập căn bản nhất.
19 đề mục hơi thở nó hay nhưng nó hay với mấy ông thầy dạy nó chứ đừng có tu, nó rối loạn hô hấp đó.
Cái giai đoạn từ Nhị thiền trở đi mới tập hơi thở, vì Nhị thiền,
Tam thiền, Tứ thiền nó mới diệt Tầm Tứ, khi ly dục ly ác pháp thì nó nhập Sơ
Thiền, do ly dục mà nó sanh Hỷ lạc, từ đó có Tầm có Tứ, có Tầm thiện và Tứ thiện.
Còn bây giờ người chưa tu thì họ có
Tầm Tứ nhưng họ chưa ly dục ly ác pháp, thì Tầm Tứ đó là ác pháp, khi suy nghĩ
này kia là chạy theo dục ác pháp. Còn người
tu mà ly dục, ly bất thiện pháp thì họ nhập Sơ thiền, còn Tầm còn Tứ nhưng
Tầm Tứ thiện...
Khi mà mình để cho cái tâm của
mình, mình nhắc TBĐTTALVS xong thì
mình ngồi chơi vậy thôi, mình xem
cái đầu của mình nó khởi niệm gì, nó khởi
thì mình tác ý, nó không khởi thì không tác ý, để tự nó rồi mình nhìn nó
mình tác ý đuổi, còn nó không ra thì ngồi im lặng, cứ giờ này đến giờ khác, cứ
ngồi đuổi riết thì cái tâm của mình nó bất động, nó không niệm nữa. Nó ngồi im lặng mà không đau nhức chỗ nào
hết, cái tâm nó im lặng thì cái thân nó không đau.
Chỉ khi nào có niệm thì chúng ta tác ý TBĐTTALVS, rồi nó im lặng được 1 giây, 5 giây hay 10 giây thì nó có
niệm nữa thì tác ý nữa. Cứ siêng năng, đó là tính siêng năng của chúng ta, như
vậy thì ngày nào đó nó sẽ không còn niệm
gì nữa.
Bây giờ thầy ngồi đây một mình mà
thầy cố gắng giữ cái tâm bất động im lặng của mình thì ức chế tâm, cho nên thầy ngồi
xem cái tâm mình nó còn có cái khởi cái niệm gì thì trong khi đó mình biết.
Nếu mà nó khoảng 1, 2 hay 10 phút
thì sẽ có niệm này hoặc niệm khác, cho nên thầy nhắc TBĐTTALVS rồi thầy ngồi thầy im lặng thì khoảng chừng nửa phút, 30 giây thôi thì thầy lại
tác ý TBĐTTALVS rồi lại im lặng xem xét tâm mình xem nó có khởi niệm gì
không? Khởi thì tư duy quán xét để xả
cái niệm đó, mà không khởi thì lại tiếp tục tác ý TBĐTTALVS và cứ như vậy để bảo vệ và giữ gìn cái chân lý này. Tác
ý, như lý tác ý, như cái lý của cái chân lý đó mà bảo vệ cái chân lý đó. Cho
nên thầy nhắc TBĐTTALVS lồi im lặng
để xem sự im lặng của nó, rồi lại tác ý
chứ nếu để im lặng kéo dài thì nó không bao giờ kéo dài được. Cho nên thầy lại
tác ý nữa và cứ như vậy suốt giờ này qua
giờ khác, ngày này qua ngày khác tâm thầy sẽ bất động.
TBĐTTALVS rồi ngồi im lặng lắng nghe cái tâm của mình để thấy sự bất động của nó, coi nó còn
niệm hay không? Khi nó còn niệm thì chúng ta tiếp tục tác ý nữa rồi lại lẳng lặng lắng nghe. Nó còn niệm khác mà
mình chưa thông suốt cái niệm đó thì
đem cái Định Vô Lậu quán xét cái niệm
đó để xả nó chứ không được tác ý suông. Cứ tu tập như vậy vừa lấy cái Định Vô Lậu quán xét tư duy triển khai
cái tri kiến của nó, vừa dùng tác ý
như vậy để giữ gìn TBĐTTALVS. Cứ như
vậy tu tập trong 7 tháng là sẽ chứng đạo.
Chỉ có tác ý, “Có như lý tác ý, lậu hoặc chưa sanh sẽ không sanh, mà đã
sanh “thì bị diệt”. Cái câu TBĐTTALVS
là cái câu để tác ý, có cái gì thì cứ tác ý cái câu đó ra thì tất cả các pháp khác nó đều diệt hết.
Ở đây là tu cái chân lý của Đạo Phật chứ không phải tu Tứ chánh cần. Tu cái chân lý chứ không phải tu Tứ niệm xứ, Tứ niệm xứ thì phải trên thân quán thân,
còn đằng này thầy đâu có bảo ở trên thân quán thân, mà có niệm thì tác ý TBĐTTALVS.
Bây giờ nó không có niệm thì thấy nó im
lặng, nó bất động. Nó cứ im lặng bất động, vậy im lặng bất động nó ở đâu? Cái tâm nó ở đâu? Nó ở trên thân thì đương nhiên nó biết hơi thở ra hơi thở vô mà đừng
chú ý hơi thở ra vô, chú ý hơi thở ra vô là ức chế tâm bằng hơi thở, tâm
nó biết trong thân đang thở nhưng mà con
mắt nhìn cái cây kia mà con thấy
nó cũng TTALVS thì nó đâu còn thấy hơi thở, cho nên 6 căn nó tự tại lắm mà nó không dính mắc ở chỗ nào. Nó không bị chấp đắm vào cái cây này nó lớn
lên thế này thế kia, nó có bóng mát, cái nhà mình nó có bóng mát thì như thế là
mấy con bị dính mắc. Còn bây giờ nó nhỏ nó lớn kệ nó, tôi thấy nó, biết nó thế
là đủ rồi, thế là nó giải thoát. Cho nên nó ở đâu có phải nó đui nó mù, nó nghe người ta nói mà nó không dính mắc,
nó nghe thấy người ta chửi lộn ở chỗ kia mà nó vờ nó không nghe người ta chửi
nó nhiễm ô rồi bắt đầu cái lỗ tai nó quay vô, nó nghe người ta nói mà nó không trả lời. Đó là cách thức mình đang
tu, mình giữ gìn nó thôi, chứ khi mà nó thanh tịnh rồi thì mình khỏi cần nhắc,
khỏi cần tác ý, nó không có dính mắc ai nữa hết, còn bây giờ nó chưa thanh tịnh
nên mình còn phải tác ý. Tức là mình thấy nó lâu lâu thì mình tác ý, như lý tác
ý cái câu đó để mình giữ gìn cái chân lý đó thì mấy con sẽ được giải thoát, ôm
cái tu cũng vậy mà đi ra ngoài cũng vậy, cứ ôm cái câu đó mà đem lại sự bình an
giải thoát cho các con.
Cứ TBĐTTALVS ngồi một chút xíu
lại nhắc tâm TTALVS lại ngồi một
chút xíu lại nhắc TBĐTTALVS hay một câu nào mà thấy nó tâm đắc để đem lại sự
TTAL, cứ nhắc nó kéo dài hoài hoài vậy đúng
30 phút là nghỉ, đúng 30 phút nghỉ khi mà trạng thái TTALVS kéo dài khi mà
nhắc nó như vậy thì sẽ giảm bớt cái tác ý thấy nó được cái trạng thái đó nó kéo
dài ra thì giảm bớt cái câu tác ý
cho đến khi mà chỉ tác ý 1 lần đầu
tiên mà kéo dài cái trạng thái TTALVS 30
phút, thì chừng đó thầy sẽ dạy luyện
Tứ thần túc. Luyện thần lực trong vòng nửa tháng, 1 tháng thì mình sẽ có đủ cái nội lực để làm chủ muốn sống
hồi nào chết hồi nào thì chết. Còn cái tâm mà chưa BĐTTALVS thì luyện
không được Tứ thần túc, vì có luyện nó cũng không có. Vì sợ nó rơi vào trạng
thái tưởng nên phải giữ được cái tâm
BĐTT 30 phút. Cái trạng thái đó thì thầy mới hướng dẫn tu tập Tứ thần túc.
Chỉ tập cái pháp đó thôi.
7. Pháp tu cho người già
Còn tuổi trẻ thì nhắc tâm TTALVS nhắc cái câu kế là: “Cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”
rồi thở vô thở ra rồi nhìn vào cái thân, quay
cái tâm nhìn vào cái thân, một lúc thì đừng đếm 5 hay 10 hơi thở mà tự mình nó biết hơi thở thì nó cứ biết nhưng mà
cứ định chừng khoảng thời gian 5 hay 10 hơi thở gì đó thì lại nhắc “TBĐTTALVS cảm
giác toàn thân tôi biết tôi hít vô, cảm giác toàn thân tôi biết tôi thở ra”
rồi để cái tâm nó cứ nương vào hơi thở
mà nó thấy cái thân của mấv con.
Pháp tu cho người già: cũng nhắc TBĐTTALVS nhưng không nương
vào hơi thở đó đâu, bởi vì nương vào hơi thở thì nó có cái sự tập trung.
Cho nên ở đây cứ xả bình thường thôi, khi nào ngồi nó mỏi thì áp dụng đẩy lui cái mỏi đó đi, khi nào đau nhức chỗ
nào thì áp dụng đẩy lui cái chỗ đau nhức đó đi. Còn không có thì thôi, cứ ngồi
chơi, nghĩa là hoàn toàn như người vô sự,
không tu cái gì hết. Cứ tác ý câu
TBĐTTALVS nếu có đau nhức thì ta đuổi, còn cũng không cần phải quan sát cái
bốn chỗ Thân Thọ Tâm Pháp của chúng ta nữa mà ngồi chơi thôi.
Các bác các cụ mà lớn tuổi thì đi
kinh hành như người vô sự như người đi chơi vậy thôi, chứ cũng không tập
trung vào cái bước đi của mình và cũng không tu theo hơi thở, các bác lớn tuổi
rồi thì chỉ tu TBĐTTALVS mà thôi.
8. Thanh thản cho người già
9. Ngồi chơi
Ngồi chơi tức là không ôm một cái pháp nào hết, quan sát từng cái tâm niệm của mình coi
nó khởi lên cái gì, nó ham muốn cái gì, gọi là ngồi chơi. Khi có tâm niệm do
ham muốn cái gì thì ngay đó pháp Như lý
tác ý. Ví dụ: Ngồi tu mà nó khởi lên cái niệm con cái, gia đình, nhớ con
cái thì ngay đó: “Ái kiết sử, đi! Chỗ này
chỉ có TBĐTTALVS’